|
Tháp Eiffel |
|
Vườn Tuileries |
|
Tàu du lịch trên sông Sein |
|
Khải Hoàn Môn |
|
Nhà thờ Đức Bà |
Sự thực, đã đến Paris, ai cũng phải đến thăm khải hoàn môn, tháp Eiffel, nhà thờ Đức Bà… Nhưng thế nào họ cũng phải tranh thủ thời gian đi thăm các quán cà phê và uống cà phê Paris. Nếu không, bạn sẽ không thấy và không có Paris.
Các hàng quán cà phê có mặt khắp các đường phố ở Paris, ngay cả ở những ngõ ngách: bên cạnh quảng trường, bên bờ sông, trên du thuyền. Thậm chí có cả trên tháp Eiffel. Đặc biệt là những quán lộ thiên ở ven đường, hè đường. Chúng thật đông khách và dân dã. Hình thức và phong cách của các quán thật đa dạng, nhiều màu sắc. Nhiều quán rất sang trọng, nhiều quán rất đại chúng hóa. Nhưng họ đều có những “gu” riêng. Họ giữ công thức pha chế nhất định không thay đổi. Khách hàng cũng thường chỉ uống ở những quán hàng quen chứ không chịu đổi quán. Người ta nói đùa: “Đổi quán cà phê khó như đổi thay một tôn giáo”…
Quán Procope ở tả ngạn sông Seine là một trong những quán cà phê cổ nhất Paris. Khách cố định của quán có nhiều văn nghệ sỹ như các nhà văn Hemingway, J.P. Sartre, Simon de Beauvoir… Quán được bài trí trang nhã, không xa xỉ. Khách vào quán thấy có gì thân mật với mình. Trên tường treo nhiều bức tranh đẹp của Chagall, Brancusi… Những bức tranh này luôn được thay đổi bằng các bức tranh của các danh họa khác. Phía sau là một bức tranh khỏa thân lớn về một nàng Vénus ngày nay. Trần nhà, bàn, ghế, tủ… vẫn giữ được kiểu dáng xưa cũ. Trên trần là bức tranh “Paris phong tình” từ năm 1920.
Tôi chọn một góc khuất, gọi một cốc cà phê sữa. Người phục vụ đến ngay với nụ cười mỉm đặc biệt của người Pháp. Bác ta mang đến hai chiếc bình bằng đồng. Một bình đựng sữa một bình đựng cà phê. Cùng một lúc, rất nhanh nhẹn, bác ta cho cả hai vòi của hai bình đều chảy xuống chiếc cốc. Và thế là cốc cà phê được pha chế trong nháy mắt được đặt trước mặt tôi. Tôi nhớ lại một đoạn viết ngắn của nhà văn Pháp: “Người con trai cô đơn là cà phê. Người con gái cô đơn là sữa. Cà phê và sữa pha vào nhau mới thăng hoa được”…
Du khách đến Paris dùng cả ban đêm để đi uống cà phê, dành cả buổi sáng để làm những việc cần thiết và dành cả buổi chiều để đi mua sắm.
Suốt con đường dài bên tả ngạn sông Seine gọi là đường của các quán cà phê. Nơi đây luôn tỏa ra một mùi thơm nồng, ngát, dễ chịu của cà phê khiến cho một số người nghiện cái mùi thơm này. Đến quán cà phê “Lứa đôi” ta thấy như lạc vào một thế giới thành tâm và thiêng liêng. Quán có mấy chú hề múa rối làm biểu tượng cho tự do, vui vẻ và truyền thống. Quán là bạn của các văn nghệ sỹ, họa sỹ, giáo sư, bác sỹ nổi tiếng. Họ gặp gỡ nhau, bàn bạc, tranh luận với nhau về công việc sáng tác ngay tại đây. Nơi đây có cả một số biên tập viên của các nhà xuất bản đến bàn bạc về các bản thảo, ký kết mua tác phẩm. Hemingway thường viết và ký bán tác phẩm tại quán cà phê này. Nó cũng là nơi kiếm kế sinh nhai của một số nhà văn. Chủ quán rất ưu đãi và cư xử rộng rãi với các bạn làng văn. Quán có một số chỗ ngồi để khách uống cà phê có thể ngắm phong cảnh, quan sát người đi lại để cảm thụ cuộc sống cuồng nhiệt của thủ đô lãng mạn. Lại còn rất nhiều quán cà phê như những quán: cà phê thực vật (nhiều cây cối um tùm), cà phê “cô láng giềng”, “chị tôi”, quán “tìm lại thời gian đã qua của Paris”…
Nhưng có một quán hàng không cần phải quảng cáo gì mà khách cứ đến kìn kìn. Thì ra chủ quán là người rất tinh tế. Ông căng trong quán một bức ảnh đẹp và rất lớn. Người trong ảnh có cái vẻ phong lưu mã thượng đang bỏ chiếc mũ trên đầu ra, đặt lên trên bàn làm động tác gán nợ vì ông mới đến Paris, uống cà phê xong, ông cảm thấy mình không đủ tiền trả cho nhà hàng… Người khách hàng trong ảnh chính là Napoléon Bonaparte khi chỉ là một sỹ quan chưa có sự nghiệp lừng lẫy năm châu.
Mọi người khen ông chủ quán đã có ý tưởng quảng cáo tuyệt vời,đánh vào tâm lý hiếu kỳ và tâm lý yêu mến những người nổi danh của mọi người. Và ông đã “ăn đủ” về cái sáng kiến này…
Bài: LÝ KHẮC CUNG
Ảnh: MAI LINH