* Những bài hát tha thiết nhất về Hà Nội của anh đều được viết khi anh đã sống ở TP. Hồ Chí Minh. Có phải nỗi nhớ đã làm nên điều kỳ diệu ấy?- Bao giờ cũng vậy, phải lùi lại xa mới thấy được hết các chiều cảm xúc của mình, còn đắm chìm trong chính nó thì chỉ thấy được một cảm giác thôi. Cũng giống như khi đôi tình nhân hôn nhau, khoảnh khắc ấy họ trải qua thật ngây ngất, nhưng để hiểu được rằng họ cần nhau thế nào, để thấy hết sự bình yên và ngọt lành của những giờ khắc có nhau, họ cần phải có khoảng cách. Nhớ nhung làm sự tưởng tượng được thăng hoa.
Khi tôi cách xa Hà Nội hàng ngàn cây số, những cảm giác về Hà Nội được thức dậy dường như trọn vẹn hơn. Góc phố mùa thu, những ngày đông tê tái, mưa phùn Hà Nội nhẫn nại... đối với tôi lúc nào cũng day dứt nhớ. Tôi nợ Hà Nội nhiều, và viết cũng là cách để tôi được trả nợ cho chính mình. Những năm tháng trai trẻ, những buồn vui sâu đậm nhất của đời tôi đều gắn với thành phố này. Tôi là người bị ràng buộc bởi kỷ niệm - nên không ngạc nhiên khi với Hà Nội, tôi mang một tình yêu gần như đau đớn.
* Tình ca của anh luôn là những bản balad dịu dàng, nhưng buồn. Vì sao khi yêu mà người ta không thể vui?
- Mỗi người có một tạng riêng, tôi không có tình ca vui có lẽ bởi cái mình khao khát thì chẳng bao giờ có trọn vẹn. Mà tôi thấy tình yêu càng lớn thì nỗi buồn càng nhiều. Còn những bài hát, không hẳn là những mối tình cụ thể, hình bóng người yêu đôi khi chỉ gợi những nỗi niềm và xúc cảm... Tôi thấy khi mơ ước để đến với nhau hay việc họ đã thật sự chạm vào nhau - thực ra về ý nghĩa không khác mấy.
* Nhạc sỹ thấy tình yêu và âm nhạc gặp nhau ở điều gì?- Đó là hai khoảng vô cùng của bí ẩn. Mình cứ đi mãi mà không hết, vì vậy lúc nào cũng choáng ngợp, lúc nào cũng thấy thiếu thốn, lúc nào cũng bị thôi thúc phải khám phá...
* Còn với phụ nữ, có phải từ họ mà anh viết nhạc?- Khi tôi đến với một người phụ nữ, bao giờ cũng bắt đầu từ lòng thành kính. Những người phụ nữ đi qua cuộc đời tôi, tôi thường biết ơn mà không bao giờ oán trách. Bởi trong tình yêu chả ai lấy, chả ai cho ai. Cả hai cùng làm nhau đau khổ và sung sướng. Trong các bài hát của tôi thường có bóng giai nhân. Nhưng không hẳn là ai đó, giống như những nỗi niềm… nếu có hình ảnh một người phụ nữ cụ thể thì họ là giọt nước cuối cùng để nỗi niềm ấy trào ra - khiến tôi phải viết.
* Sau 40 năm đánh cược đời mình với âm nhạc, ngoảnh lại anh thấy mình đã có gì?
- Tôi đang trong vai một người đàn ông thành đạt, nhưng tôi ít nghĩ về điều này. Đời sống là hỗn hợp của khổ đau và hạnh phúc. Tôi không ân hận về những năm tháng mình đã sống. Không điều gì trên đời chúng ta đạt được mà không phải đánh đổi, nếu làm phép so sánh, lấy niềm vui trừ đi nỗi buồn - ít nhất sẽ bằng không. Tôi cũng sứt mẻ nhiều, mà những cái mất mát trong tinh thần thì thật may là chỉ mình mình biết. Tôi không hổ thẹn rằng mình luôn viết bằng những gì trung thực nhất với đời sống của mình. Tôi tin rằng khi mình luôn trân trọng công chúng bằng những lao động nghệ thuật nghiêm túc, thì tôi sẽ nhận được lại những tri âm!
* Cảm ơn nhạc sỹ Phú Quang!.
QUỲNH THỤY