Nếu đã từng đến Hà Giang dù chỉ một lần, hẳn nhiều người đã “bị” miền đất này gây thương nhớ. Những nét đẹp tự nhiên lúc giao mùa, hay cung đường đồi núi xanh tươi, từ đơn sơ đến hùng vĩ, từ hoang dại đến thơ mộng hữu tình, đến đây rồi đều da diết trong lòng. Thiên nhiên ưu ái cho Hà Giang nét đẹp quyến rũ thì con người nơi đây cũng chính vì phần ấy mà khiến người ta rung động.
Có nỗi vấn vương rất đỗi nhẹ nhàng được cất riêng trong mỗi chúng ta khi cảm nhận từ con người và cuộc sống nơi đây. Bắt gặp ánh mắt trong veo miền sơn cước, hay đơn giản chỉ là cái nhoẻn miệng cười duyên của lũ trẻ, điều ấy đã khó mà dứt ra khỏi những nghĩ suy; không hẳn là nỗi buồn hay thương cảm, không phải kiểu mừng vui mà lại canh cánh trong lòng.
Thế đó, tôi lên đường đến với nơi địa đầu Tổ Quốc. Viết cho hành trình tuổi trẻ của mình những trang nhật ký, về những trải nghiệm và tình cảm dành cho một điểm đến du lịch xinh đẹp vô ngần – Hà Giang “thương nhớ”!
Chỉ một câu thôi: “Hà Giang vô cùng đẹp!”. Tôi gọi Hà Giang bằng cái tên đặc quyền trìu mến – vùng đất “Đá nở hoa”. Phong cảnh thơ mộng, bình dị nhưng đậm chất tình của cao nguyên.
Tôi may mắn du hý Hà Giang vào những ngày đầu tháng 11, thời điểm được coi là đẹp nhất trong năm. Miền đất cao nguyên đá đón tôi bằng những đợt rét trải dài từ nhẹ nhàng đến sắc lạnh, theo từng lát cắt khác nhau của địa hình đồi núi. Với độ cao khoảng 1.600 m (so với mực nước biển) cũng là điều dễ hiểu sao người ta lại quyến luyến cao nguyên này đến vậy.
Được ưu ái khí hậu ôn hòa rất biết cách chiều chuộng lòng người, Hà Giang dịu dàng như thiếu nữ tỏa nắng trên những triền đồi, thỉnh thoảng lại sướt mướt với vài cơn mưa phùn kéo dài. Nhiệt độ quanh năm không cao quá 24 độ C, mùa đông lạnh và có tuyết rơi vào tháng 12. Khi đặt chân đến với Hà Giang, điều đầu tiên khiến nhiều người mỹ mãn có lẽ là được “thưởng thức” cái tiết trời se lạnh tê rần các tế bào.
Hà Nội, Sài Gòn, cả những thành phố ồn ào khói bụi sẽ tạm gác lại ở một góc đâu đó, để rồi chúng ta tìm thấy yên bình, được là mình hoang dại và mạnh mẽ, hoặc mỏng manh đắm chìm với sự bình dị vốn có nơi đây. Buổi sáng thức giấc cuộn tròn trong chiếc chăn dày cộm, quệt vu vơ vài đường trên cửa kính mờ sương, viết vào ấy cái tên mà bạn nhớ, hay chỉ vẽ một mặt cười ngộ nghĩnh đón chào ngày mới. Dưới ánh nắng vàng nhạt dễ chịu, cái tiết trời lạnh lẽo giao mùa thật khiến người khác “phải lòng”.
Tôi choàng khăn cổ, diện một đôi boot rêu cổ điển, lân la giữa con đường ngập nắng trên đầu, ấy thế mà có những cơn gió lạnh sởn cả gai ốc để hai bàn tay có dịp xít xoa nhau. Cảm giác này có lẽ sẽ không thể tìm thấy chốn Sài Thành, và chỉ vậy thôi đã là một điều hạnh phúc!
Rời khỏi Hà Nội, đến cột mốc Số 0 huyền thoại. Tại đây, các đoàn du khách hay dừng chân check in, chụp ảnh và bắt đầu hành trình đến với một Hà Giang xinh đẹp.
Đến với Hà Giang, “đặc sản” đầu tiên được nếm là những cung đường đèo núi. Thật vậy, nếu Đà Lạt thơ mộng trữ tình với thành phố ngàn hoa, một Hà Nội cổ xưa nồng nàn trong cái rét chuyển mình mùa đổ lá, thì Hà Giang luôn đậm chất Vintage và hùng vĩ với hàng chục con đèo lớn nhỏ nối tiếp nhau.
Cung đường Bắc Sum - con dốc hiểm trở các phượt thủ luôn muốn chinh phục. Là một trong những con đường nguy hiểm khó đi ở vùng núi phía Bắc, dốc Bắc uốn lượn đã thách thức độ “cừ” của biết bao tay lái và lòng dũng cảm khát khao khám phá Hà Giang. Đứng nơi đây nhìn xuống những triền dốc nhỏ, cảm giác được là mình hoang dại, đó là mỹ mãn, là bồi hồi của tuổi trẻ.
“Ngựa hay phải qua ngàn dặm”, đó là cách người xưa thử ngựa. Người Mông ở đây tương truyền rằng, do đặc điểm địa hình đèo núi và điều kiện sinh hoạt khó khăn nên từng con ngựa phải được chọn kỹ lưỡng để phục vụ cho cuộc sống, họ để những con ngựa này đi hết con dốc, con nào còn khỏe, chưa “chùn chân mỏi gối” thì giữ lại. Với vẻ đẹp hoang mị, đây là cung đường khiến ai cũng xuýt xoa rung động từ lúc nghiêng người theo những khúc cua đến khi đứng trên đỉnh nhìn xuống hai bên triền núi. Màu xanh của cỏ cây lúc nào cũng dung dị mà xinh đẹp diệu kì!
Một trong những cảnh đẹp không thể rời mắt khi đến Hà Giang là cổng trời cao nguyên - Quản Bạ, nơi được xem là “ngẩng đầu đụng mây trời”. Tới đây để đặt chân đến với cao nguyên đá, để chinh phục cực Bắc Việt Nam và thử cái cảm giác thong dong cùng mây gió.
Đứng từ cổng trời nhìn xuống có thể thu hết vào tầm mắt non nước hữu tình xinh đẹp của cao nguyên. Từ đây, có thể ngắm nhìn những thửa ruộng vàng ươm dưới nắng, ngắm núi Đôi Cô tiên trong truyền thuyết và thưởng thức khung cảnh mê đắm lòng người của thung lũng Quản Bạ. Bình dị, đơn sơ mà nên thơ đến lạ!
Có một thiên đường mềm mại cuốn hút đôi mắt của các nhà nhiếp ảnh. Dải rừng thông bạt ngàn trong cái rét sớm trời đông, rồi phóng tầm mắt qua lớp sương mù tinh khiết lạnh lẽo, bạn sẽ thấy một màu xanh nguyên vẹn, tươi mới và mát lòng.
NHƯ NGỌC
Nguồn: Laodong.vn