Sài Gòn của tôi một năm chỉ có hai mùa: mùa mưa và mùa nắng. Hoặc có khi đang mưa thì trời bỗng nắng, hoặc có khi nắng vàng giòn giã trời bỗng đổ cơn mưa. Tôi thường ví Sài Gòn như người em gái xuân thì, chợt vui, chợt buồn, đang cười bỗng rưng rưng nước mắt. Nếu ai không hiểu được tính khí của người em gái 300 năm vẫn trẻ trung, năng động ấy chắc hẳn sẽ đâm ra cáu bực khi đang đi trên đường, đang ngao du ngắm nhìn Sài Gòn thì trời ào ào đổ mưa.
Ở Sài Gòn một ngày mưa gió, ngồi trên ban công tầng gác mái một ngôi nhà cổ kính, mái ngói, tường phủ rêu, ngắm nhìn nước mưa lất phất xuống cung đường. Lá rơi. Những dòng xe xuôi ngược. Ai đó vội vã tìm cho mình chỗ trú mưa hay tạt vào một cửa tiệm bán lèo tèo vài ba thứ mua chiếc áo mưa, cái ô che tạm, khoảnh khắc đó tôi thấy mình an yên quá đỗi. Tôi ngồi đó, ngôi nhà cũ kĩ hình như được xây từ thuở nào, lâu lắm, tường đã tróc sơn và bàn ghế trong nhà đã đen mun bóng nước cả rồi. Cả chiếc radio cũng cũ kỹ, giọng Khánh Ly với những nốt nhạc sâu lắng, trầm tư. Vẫn bài hát về Sài Gòn những năm xưa mà tôi yêu thích, tôi thường nghe mỗi buổi chiều êm đềm hay những lúc Sài Gòn đổ mưa, thị thành trắng xóa:
“… Em còn nhớ hay em đã quên
Nhớ Sài Gòn, mưa rồi chợt nắng…”
Mưa Sài Gòn để lại trong tôi nhiều thương nhớ. Hình như dấu ấn đặc biệt nào trong cuộc đời của tôi cũng chọn mùa mưa làm nơi lưu giữ thân thương. Tôi đến Sài Gòn vào một ngày trời đổ mưa, để tiết kiệm tiền, tôi với má phải lội bộ trên dãy phố dài rồi rẽ vào một con hẻm chật hẹp, ngập nước, tìm căn phòng giá rẻ để trọ những ngày học đại học. Tôi lên thành phố, má tôi vất vả gian nan, nếp nhăn mỗi lúc một nhiều và lưng má tôi ngày càng còng xuống. Thương má! Tôi lặng lẽ xách xe đạp đi tìm việc làm thêm ngoài giờ để kiếm tiền trang trải sinh hoạt. Lao vào cuộc mưu sinh tôi mới hiểu kiếm được đồng tiền khó đến nhường nào… Mối tình đầu của tôi đầy ắp kỷ niệm gắn liền với mùa mưa Sài Gòn. Trời đổ mưa, tôi chở cô bạn chòng chành trên chiếc xe đạp cũ, xe chạy chầm chậm trên con đường lá đổ, xe chạy ngang qua cổng Nhà thờ Đức Bà, tai tôi nghe tiếng kinh cầu văng vẳng, lòng tôi thanh yên. Cô bạn ấy vòng tay qua eo tôi, cảm giác ấm áp xua tan cái lạnh lẽo của cơn mưa, khiến tim tôi rung động. Người ta thường bảo tình đầu thường dễ vỡ tan, như bong bóng mưa mới nổi lên đã vội ngụp tan vào trong nước. Cô bạn ấy xa tôi, con đường cũ vắng bóng một người, tôi buồn, lá cũng u buồn khẽ rơi dưới vòng bánh xe quay đều trên phố. Chuông nhà thờ vang vọng. Mưa ướt cả tiếng chuông, ướt cả giai điệu vang lên từ quán cafe nào đó…
Sài Gòn ơi! Thành phố của tôi ơi! Dẫu nắng hay mưa thì cũng là Sài Gòn đong đầy kỉ niệm. Tôi ngồi trên tầng gác mái, tháng chín, nụ hoa e ấp, lá me bay lã chã cung đường. Sài Gòn rộn rã. Sài Gòn trầm tư. Sài Gòn bao dung chở che cuộc đời bằng những điều ngọt ngào và đẹp đẽ.
Có lẽ vì bao giờ cũng dành cho Sài Gòn một tình cảm đặc biệt, sâu nặng và dịu dàng, nên tôi chẳng bao giờ bực bội trước sự đỏng đảnh của Sài Gòn. Mưa thì tôi tìm một mái nhà nào đó trên phố trú tạm. Nắng thì tôi đi lặng lẽ dưới bóng mát của cây xanh, Sài Gòn đâu thiếu màu xanh, hàng me, hàng chò, phượng vỹ… mùa sang lá đỏ rơi đầy…
|
Khánh Duy
Tạp chí Du lịch 9/2018