(VTR) - Có lẽ lâu lắm rồi, tôi lại nằm nghe mưa rơi trên đất quê. Thế đó, mới vừa tết ra sau những đợt rét đậm, gió xuân ấm áp hây hẩy tình là thấy dễ chịu ngay. Lại sấm xa dội về báo hiệu mưa đầu mùa.
Mưa gõ trên mái nhà từng đợt dài không dứt. Ngoài sân, bong bóng mưa phồng lên rồi tan ra như những ảo ảnh. Đầu hồi, mưa xối theo ống máng ào ào thác nước. Có ai đội mưa thấp thoáng ngoài vườn. Hình như là tôi - cậu bé mê mải đi chộp cá rô theo lạch nước ngược lên. Những chú cá rô đen nhẫy, nhảy lách tách trong giỏ nghe thật vui tai. Chẳng mấy chốc giỏ cá đã đầy. Còn có gì vui hơn những cơn mưa đầu mùa. Lại có ai thấp thoáng ngoài ruộng ngô khi mưa tạnh nắng lên. Cậu bé ấy là tôi đi mót khoai mầm của ruộng nhà ai dỡ sót. Những cái mầm xanh biếc mập mạp. Cứ lần theo thể nào cũng được củ khoai to bự còn ròng ròng nhựa chảy. Rổ khoai mầm là niềm vui của một ngày đỡ đói lòng những năm lương thực khan hiếm. Thoang thoảng đây đó cây bưởi nhà ai đơm hoa, hương bay khắp vườn. Sau mưa, hương bưởi thơm đằm hơn. Cậu bé là tôi và cô bé là em đang nhặt hoa bưởi rụng trắng góc sân. Những cánh hoa trắng muốt nhị vàng chanh, em nhặt đầy tay; tôi chẳng dám ngó lâu sợ tan đi một giấc mơ ngày đẹp. Chao ôi, hương ký ức!
Mưa ào ạt…Mưa tuôn rơi… Mưa xối xả… Như thác trời đang xối xuống nhân gian. Người trẻ tràn trề hy vọng. Người già hân hoan dự báo điềm lành. Mùa màng tốt tươi. Cỏ hoa khoe sắc. Tôi ngước mắt nhìn. Mưa trắng xóa. Cảnh vật như chìm trong mưa. Gay gắt, chói chang, sắc lẻm… hình như mưa làm cho mắt nhìn dịu lại.
Nguyễn Thanh
(Nguồn: Tạp chí Du lịch)