Đêm đầu tiên ở thành phố Đà Nẵng xinh đẹp, tôi cùng bạn rủ nhau đi khám phá vẻ đẹp của những chiếc cầu nối đôi bờ sông Hàn - một dòng sông thơ mộng vắt ngang qua lòng thành phố. Con sông dài từ thượng nguồn chảy xuống rồi đổ ra biển khơi. Đêm sông Hàn lung linh, đèn màu sáng rực một vùng trời thành phố. Tôi cùng bạn đi dọc bên bờ sông lặng ngắm nhịp điệu gấp rút, hối hả của con người Đà Nẵng. Trên dòng sông Hàn, những chiếc cầu đẹp bắc qua mà có lúc tôi cứ ngỡ rằng chẳng nơi đâu trên đất nước Việt Nam tập trung những chiếc cầu đẹp và tráng lệ như ở Đà Nẵng.
Cầu Rồng - một biểu tượng của văn hóa Việt Nam, của hào khí phương Đông mấy nghìn đời vươn lên vẫy vùng khắp năm châu bốn bể. Thật hạnh phúc khi lần đầu tiên nhìn thấy cầu Rồng phun lửa, phun nước. Cầu Thuận Phước - chiếc cầu dây võng dài nhất Việt Nam, biểu tượng cho sự phát triển của những công trình tiên tiến, hiện đại. Cầu sông Hàn - có ý nghĩa to lớn trong việc thể hiện diện mạo mới của Đà Nẵng, cũng là một minh chứng hùng hồn cho sự sáng tạo không ngừng của con người trên đất nước bốn nghìn năm vất vả gian lao. Cầu Trần Thị Lý rực rỡ sắc màu hòa lẫn vào nhau làm thành sắc màu riêng biệt của Đà Nẵng.
Đêm thứ hai trải lòng cùng Đà Nẵng, tôi cùng bạn khám phá những món ngon mang đặc trưng của vùng đất và con người nơi đây. Chúng tôi tìm đến quán bánh xèo bà Dưỡng, quán nằm trong hẻm nhỏ trên đường Hoàng Diệu (quận Hải Châu), khá đông khách. Bánh xèo giòn tan cùng chút rau, nem lụi, một ít gỏi đu đủ và bát nước chấm ngon ngọt chua cay. Tôi tỉ mỉ gói mỗi thứ một ít vào trong bánh tráng, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị bánh xèo miền Trung.
Đà Nẵng về đêm se lạnh, được dịp thưởng thức tô mì Quảng nóng hổi trong một quán ăn trên đường Ông Ích Khiêm thì không còn gì bằng. Sợi mì vừa to, vừa dai, chan nước dùng vào tô mì, trộn vào ít rau sống, rắc thêm ít lạc rang giòn cùng hành tươi xắt vụn, vài lát ớt để tăng thêm vị giác... tôi cảm nhận được mì Quảng Đà Nẵng có hương vị mặn mòi đúng chất của người miền Trung.
Phút giây xe chuyển bánh để lại sau lưng một Đà Nẵng tráng lệ, Đà Nẵng diễm kiều khiến tôi lưu luyến, vấn vương.
Hoàng Khánh Duy