Tôi thầm ước ít nhất một lần đặt chân đến Đà Lạt - thành phố mộng mơ. Nơi có những danh lam thắng cảnh với những cái tên lãng mạn quen thuộc: Thung lũng tình yêu, Hồ than thở, Hồ Xuân Hương nằm trên những con đường thoải dốc, quanh co. Tôi hình dung ra một thành phố đầy sương mù nằm dưới tán thông mơ màng.
Và rồi những điều tưởng tượng của tôi rất giống như đời thực, khi đặt chân đến đây tôi vô cùng thích thú, đập vào mắt mình thành phố Đà Lạt hiện ra trên những ngọn núi trập trùng với những làn khói trắng giăng ngang mờ ảo tựa cảnh thiên đàng trong những câu chuyện cổ tích. Đường phố lượn vòng từng tầng, từng bậc quanh sườn đồi. Dưới bóng thông, những ngôi nhà mọc lên trên khắp sườn đồi cao nhấp nhô.
Riêng tôi, một ấn tượng khó phai ở Đà Lạt nữa đó là một “phố hoa” với những mảng sắc màu rực rỡ. Có thể nói Đà Lạt là thành phố tượng trưng cho 4 mùa hoa ở Việt Nam, mỗi mùa hoa có những sắc thái riêng nhưng tựu trung lại đem đến cho Đà Lạt vẻ đẹp rất riêng với cái tên thật mỹ miều: Thành phố ngàn hoa.
Mùa đông Đà Lạt chợt đến chợt đi vội vàng để nhường chỗ cho mùa xuân đến đón những bông hoa nở rộ. Không đâu như ở Đà Lạt đi đâu cũng thấy hoa. Hoa khoe sắc rực rỡ hai bên hè các con phố. Hoa vươn xa theo dải phân cách của con đường một chiều. Hoa trải dài, vây quanh bờ Hồ Xuân Hương. Ở công viên hoa là cả ngàn hoa đua nhau khoe sắc.
Hoa trồng xung quanh nhà, leo lên tường, rực rỡ trên khung cửa sổ làm hương hoa tràn cả vào trong nhà. Đứng trên ban công nhà, đưa tầm mắt ra xa vùng ngoại ô thành phố là những cánh đồng hoa như một bức tranh khổng lồ với nhiều mảng màu sắc rực rỡ. Đẹp nhất là mùa dã quỳ len vào từng góc phố, những giậu hoa quỳ vàng rực cả phố núi. Người Đà Lạt gọi hoa bằng cái tên ngắn gọn, hoa quỳ.
Và có một loài hoa không được bày bán trong chợ nhưng nó lại gây xúc động cho du khách và tạo cảm hứng sáng tác cho nhiều nghệ sĩ. Đó là hoa mi-mô-sa mượt mà trong các giai điệu của bài hát. “Mi-mô-sa! Vì sao em tới đất này?".
Đặc biệt nhất là ai đã đặt chân tới Đà Lạt vào mùa xuân, chắc hẳn sẽ không quên thả hồn mình với hoa đào đầy thi vị và lãng mạn. Từng dòng người đi dưới tán của hàng cây anh đào lúc hoàng hôn, nhìn từng cánh hoa màu hồng phấn lất phất bay trong cơn gió nhẹ se se lạnh, một cảnh tượng nên thơ và tuyệt mỹ. Hoa đào không có màu sắc rực rỡ, lòa loẹt. Nét đẹp của loài hoa này là sự xum xuê nở rộ đồng loạt, tạo một khung cảnh thiên nhiên thơ mộng. Đi dưới cành hoa đào Đà Lạt tôi ngỡ mình như lạc vào xứ hoa anh đào ở Nhật Bản.
Có thể nói hoa đào, loài hoa biểu tượng cho miền đất lạnh với ngàn thông reo vi vu như minh chứng cho sức sống mạnh mẽ của loài hoa này, ẩn mình trải qua mùa đông giá rét, để bung nở rộ khi xuân sang. Đây còn suối nguồn cảm hứng cho các nhà văn, nhà thơ viết về những câu chuyện tình lãng mạn và thơ mộng, những nhạc phẩm để đời từ loài hoa này.
Mùa xuân cùng ngắm sắc hoa Đà Lạt thật tuyệt vời, còn mùa hạ càng tô thắm thêm hương sắc của thành phố ngàn hoa. Hồ Xuân Hương, một viên ngọc lấp lánh uốn lượn giữa lòng thành phố mờ sương như một dải lụa vắt nhẹ trên bờ vai người thiếu nữ đang xuân. Cũng chính vì thế nên Hàn Mặc Tử cũng phải ngẩn ngơ lặng nhìn: “Ai hãy lặng thinh chớ nói nhiều/ Để nghe dưới nước đáy hồ reo/ Để nghe tơ liễu run trong gió/ Và để nghe trời giải nghĩa yêu”.
Đúng vậy du khách sẽ không quên những buổi chiều thả hồn mình vào với dòng chảy êm đềm và hiền hòa của Hồ Xuân Hương đầy thi vị. Dưới hồ là dòng nước lững lờ trôi, thi thoảng điểm tuyết bằng những con thuyền du lịch. Hai bên bờ hồ là con đường đi dạo dưới hai hàng cây xanh mát và vườn hoa sặc sỡ.
Mặt hồ phẳng lặng như tấm kính pha lê, soi bóng những hàng thông reo hát suốt ngày đêm. Đặc biệt khi hoàng hôn xuống nước Hồ Xuân Hương vẫn xanh và yên ả. Một khung cảnh tuyệt đẹp, thi vị để thấy và cảm nhận vẻ đẹp bình yên của buổi chiều tà.
Trên mặt hồ khẽ gợn nhẹ những sóng nước lăn tăn tạo nên bởi gió chiều đủ làm mái tóc ai bay trong gió. Mặt trời khi ấy mang màu đỏ hồng in xuống dòng nước trong xanh, khẽ rung mình trên mênh mang mặt nước. Những tia nắng cuối ngày nhẹ đan trong từng đám mây không đủ để làm mắt ai cay khi nhìn trực tiếp nhưng đủ để thấy nó ánh lên và huy hoàng. Chiều Hồ Xuân Hương êm đềm như thế để mọi người sánh bước bên nhau, tay trong tay nhìn mây nước hòa quyện, im lặng thôi, không ai nói gì cũng đủ để hiểu thấu lòng nhau.
Đắm mình trong không gian hoàng hôn nơi Hồ Xuân Hương, tôi như được thấy mình thật hơn, tĩnh lặng hơn, không còn những ồn ào, những xô bồ của nhịp sống hiện đại đang hối hả. Một vài chiếc lá nhẹ rơi, lác đác, lác đác, không đủ đánh động bước chân người qua nhưng đủ để ai đó giật mình sau một ngày mải mê với công việc để nhận ra hơi thở của cây lá, của thiên nhiên. Chiều Hồ Xuân Hương lay động lòng người bởi những điều giản đơn ấy.
Hồ Xuân Hương như trái tim và linh hồn của thành phố Đà Lạt, những ánh hoàng hôn loang loáng một chiều bên Hồ Xuân Hương lững lờ tạo nên thành phố Đà Lạt vẻ đẹp tự nhiên, thơ mộng lãng mạn. Hồ Xuân Hương như một dải ngọc, cứ mơn man, uốn lượn như dòng chảy tình yêu của người dân Đà Lạt với phố núi. Đặc biệt khi màn đêm buông xuống là lúc cả thành phố Đà Lạt bừng sáng trong ánh điện muôn màu từ các cửa hàng, khách sạn soi xuống mặt hồ, ánh lên thật lộng lẫy huyền ảo.
Nhấp nhô trên những đồi thông tĩnh mịch là những ngôi biệt thự kiến trúc Pháp vừa hiện đại vừa cổ kính ẩn hiện trong sương mờ làm cho phố núi về đêm đẹp như viên ngọc lấp lánh có sức hút và quyến rũ đối với mọi người.
Đà Lạt mùa thu chính là những sắc vàng của nắng sau những tán thông. Gió thu nhẹ nhẹ không lạnh lắm nhưng khiến người ta thèm chút hơi ấm ở bàn tay, nụ cười hay chỉ là ánh nhìn trìu mến của ai đó. Mùa thu Đà Lạt không có những chiếc lá vàng rơi, không có những hàng cây đến mùa thay lá như mùa thu Hà Nội. Chỉ có những khoảnh khắc thu đọng lại trong trái tim của mỗi người. Đó là những buổi sáng dạo bước chầm chậm theo chiều nắng trên những con đường xanh rêu của cỏ cây. Cái hơi lạnh buổi sáng Đà Lạt mang đến một sự tinh khiết đến thanh cao và bình dị.
Thành phố Đà Lạt hiện ra trên những dãy đồi trập trùng với hàng ngàn hàng vạn cây thông già trăm tuổi. Tán thông mơ màng, mờ ảo trong sương, u buồn, tĩnh mịch che phủ trên những mái nhà, những ngôi biệt thự cổ kính đã làm mẩn mê nhạc sĩ Lam Phương, để rồi ông viết nên nhạc phẩm nổi tiếng “Thành phố buồn” như một món quà tặng cho Đà Lạt.
Đẹp trên hết mùa thu Đà Lạt đó chính là Thung lũng tình yêu. Chúng tôi đạp chiếc xe đạp đôi lên dốc với một cảm giác thật vui. Khi đến đây tôi được biết: “Trước kia nó tên là Vallée D’amour, đến năm 1953, nó đổi thành Thung lũng tình yêu. Thường thì những người yêu nhau hay tới đây thề ước cho nên Thung lũng tình yêu còn gọi là điểm hẹn của tình yêu”.
Thung lũng tình yêu xứng danh với tên gọi của nó có rất nhiều hoa, có những bậc cấp đi xuống hồ nước trong xanh, rừng thông với ngàn cây đang vi vu cùng gió và cả những biểu tượng của tình yêu như suối tình yêu, trái tim tình yêu… Chúng tôi dạo bước qua những địa điểm tình yêu đó. Và hai trái tim đập cùng làm một trong không gian hữu tình ở nơi dành cho đôi lứa yêu nhau này.
Mùa đông Đà Lạt thật đặc sắc, có nhiều món ăn khoái khẩu. Khoái nhất là vị bùi bùi ngọt ngọt của món bắp nướng Đà Lạt. Hương thơm của khoai nướng, bắp nướng có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại. Vừa gặm một củ khoai nướng hay bắp nướng, cảm giác thật thú vị như trở về thời ấu thơ vùi khoai nướng trong than bị mẹ bắt được.
Ngồi cách xa cô hàng rong cả mấy trăm mét vẫn có thể cảm nhận mùi hương hấp dẫn của nó khi bóc từng hạt bắp rồi ăn và tán gẫu với mấy cô bán hàng. Nhìn đôi bàn tay thoăn thoắt nướng mấy củ khoai lang và bắp ngô trên bếp than hồng nóng hừng hực như xua tan cái lạnh giữa đêm Đà Lạt. Đôi tay dính đầy muội than như nói lên cuộc sống vất vả của các cô. Và tôi chợt hiểu đó là cảnh mưu sinh cuộc sống về đêm của những người lao động nghèo ở thành phố này. Đôi bàn tay mộc mạc và thân thương ấy đã đem đến cho tôi một sự đồng cảm sâu sắc về thân phận những con người lầm lũi trong cuộc sống mưu sinh.
Những củ khoai nướng, bắp nướng dường như đã trở thành một điều quen thuộc với người Đà Lạt bao đời nay, nhưng đối với du khách nó đánh thức những tấm lòng hay trăn trở, nghĩ suy, lay động tâm hồn. Nó trở thành một nét văn hóa đặc sắc của xứ sở mù sương. Tôi yêu Đà Lạt mộc mạc hiền từ, thân thiết, bình yên và vô cùng giản dị từ những những đôi bàn tay ấy giữa cuộc sống xô bồ, hối hả, bon chen.
Đà Lạt thành phố tôi yêu là như thế đấy. Mỗi người đến xứ sở này với những tâm trạng khác nhau nhưng dường như ai cũng tìm đến với sự tĩnh lặng trong tiếng thông reo, sự sặc sỡ của các loài hoa và đến với sương giăng lãng đãng núi đồi. Giờ đây xa Đà Lạt, tôi mang theo về tình yêu và nỗi nhớ, chỉ còn lại đây con dốc mù sương, đồi hoa ngập nắng.
Chính tình yêu Đà Lạt đã giúp tôi suy ngẫm và nghiệm ra nhiều điều của cuộc sống muôn màu đầy thi vị, sự tươi mới, niềm hân hoan giao hòa giữa con người với thiên nhiên. Đà Lạt ơi, tôi yêu vẻ đẹp của thành phố ngàn hoa!
Nguồn: Laodong.com.vn