Đã thành lệ, cứ vào tháng chạp âm lịch hàng năm, khắp các vùng quê Quảng Nam, Đà Nẵng đâu đâu bà con cũng dựng lò tráng bánh Tết. Người nhà quê vốn nghèo, kiếm ra đồng tiền, bát gạo không phải dễ. Các chị, các mẹ lại khéo tay, muốn tự mình tráng bánh Tết, để dành tiền mua các thứ khác.
Cho nên, vào khoảng thời gian này, khi trời hanh nắng rảo khắp xóm thôn, sẽ thấy khung cảnh khá vui mắt với hình ảnh những vĩ bánh tráng phơi đầy trước sân, ngoài ngõ như báo hiệu mùa xuân mới đã đến gần.
Ngày Tết, người xứ Quảng hay dùng hai loại bánh chính là bánh dày và bánh mỏng. Bánh tráng dày thường được các mẹ, các chị gia thêm chút đường, rắc ít mè để khi nướng lên, chiếc bánh sẽ tăng thêm sự thơm ngon, ngọt. Và, chiếc bánh tráng nướng giòn, trông rất bắt mắt ấy luôn hiện diện ở vị trí trang trọng nhất trên mâm cỗ ngày xuân. Để rồi, khi cúng xong, ngồi vào bàn, công việc đầu tiên là...bẻ những chiếc bánh tráng ròn rụm thành từng miếng nhỏ để cả gia đình, anh em ăn mỗi người vài miếng “khai vị”. Còn bánh tráng mỏng, không dùng để nướng mà dùng cuốn với thịt heo, món ăn được liệt vào hàng đặc sản của người xứ Quảng. Ngày thường, lâu lâu người Quảng mới ăn bánh tráng thịt heo nhưng ngày Tết hầu như bữa nào cũng có.
Ngày mồng một Tết, trong mâm cỗ đầu xuân, giữa tiết trời se lạnh, nướng vài chiếc bánh tráng loại đặc biệt sao cho giòn rụm, trước cúng ông bà tổ tiên, sau thưởng thức hương vị đậm đà, thơm ngon giữa không khí hân hoan của những ngày Tết Nguyên đán.
PHẠM HỮU ĐĂNG ĐẠT